Để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về một cậu bé ngoan ngoãn trở thành một chàng trai hư hỏng như thế nào nhé. Bạn tin không, ở cái thời của tôi, chuyện đó xảy ra nhiều lắm. Nhưng tôi không ngờ nó lại rơi vào bản thân mình đâu vì tôi đã rất ghét cái kiểu người đi trước tôi như thế mà. Thú vị hơn nữa là đến bây giờ thì cậu bé lại đang nỗ lực để trở thành một thiên thần thật sự.
Khởi đầu từ khó khăn….
Cái lúc mà tôi còn nhỏ xíu ấy, tôi vô tư hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Nhưng hồi đó nhà tôi cũng nghèo lắm, nghèo như những gia đình khác ở cái làng quê tận tỉnh Thanh Hóa mà chỉ có 1 mảnh ruộng để trồng lúa, trồng khoai không phải để bán mà chỉ là để ăn. Bây giờ tưởng tượng lại tôi cũng không hiểu tại sao ngày đó mọi người có thể sống như thế được nhỉ? Có những tháng dài ròng rã nhà tôi không có một hạt gạo mà chỉ có ăn khoai mì nấu với nước tạo thành một thứ sền sệt để ăn ngày qua ngày thôi. Có những thời điểm mà mưa nhiều quá, không có cảm giác ngưng một chút nào, đến trong nhà không còn một cái gì để nấu mà phải cưa một cái cột nhà bằng gỗ ra để có củi nấu được vài ngày. Nói chung là bây giờ mà tưởng tượng thì cũng khó mà nghĩ ra.
Mặc ! Vì tôi là đứa trẻ mà, cứ chơi thôi. Nhiệm vụ quan trọng duy nhất là đi hái củi và chăn trâu. Hai nhiệm vụ chính cần phải hoàn thành. Cứ đến buổi chiều lùa được con trâu của nhà bà ngoại về là được. Haha…không thể tưởng tượng được một thằng bé nhỏ xíu xấp xỉ 20kg mà ngồi chễm chệ trên lưng con trâu, cầm cái roi để điều khiển nó răm rắp nghe theo. Thật thú vị…
Đến cơ hội đổi đời lần 1…
Cũng may là Bố tôi là một sĩ quan quân đội, sau nhiều năm chiến đấu miệt mài ở chiến trường Campuchia, cuối cùng cũng được điều động về công tác ở Sài Gòn vào những năm cuối thập kỷ 80 thế kỷ trước. Ngày đó, nghe Bố nghỉ phép về quê là 3 anh em tôi mừng lắm, vì được gặp bố, được bố cho nguyên một bịch kẹo thơm phức nữa. Lần đầu tiên được gặp Bố. Không hẳn, nhưng không nhớ lần thứ mấy, chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên mà được nhìn & còn nhớ khuôn mặt Bố thôi. Và có cơ hội đi Sài Gòn các bạn ạ, nghe Bố nói thể, không phải vào chơi, mà vào ở luôn ấy. Tôi còn chẳng biết Sài Gòn là gì, chỉ biết – thông qua lời kể của Bố – là có nhiều nhà cửa san sát nhau hơn và quan trọng là có đèn sáng cả đêm, chứ không như ở làng quê tôi, cứ đến 6g tối là mọi thứ đã tối thui rồi. Vậy là cả nhà được vào Sài Gòn. Tôi cũng không ngờ rằng đi một lần như thế và mãi đến 20 năm sau mới được trở về quê lần đầu tiên. Mọi thứ bắt đầu thay đổi tốt hơn cho cuộc đời tôi từ 1988 như thế đó…
Đến những nốt trầm trong cuộc đời…
Cuộc đời đúng là tốt hơn hẳn. Tôi không phải ăn khoai nữa mà được ăn cơm mỗi ngày rồi, được cảm giác không sợ ma buổi tối nữa vì có đèn điện thắp sáng cả đêm rồi. Dù vậy cũng vẫn còn khó khăn lắm vì lương sĩ quan của Bố và công nhân viên của mẹ không đủ cho chúng tôi thoát khỏi diện nghèo của địa phương. Nhưng mà vẫn vui vì bây giờ gia đình chúng tôi có đầy đủ cả Bố và Mẹ đêm nào cũng bên cạnh rồi, không giống ngày xưa mà quanh năm suốt tháng chỉ có mình Mẹ thôi, dù nắng hay mưa, bão lũ hay hạn hán. Cứ thế mà lớn lên cũng ổn. Nhưng cuộc đời không như là mơ bạn ạ. Tính tổng thời gian ở với Bố của tôi chỉ có tròn trèm 3 năm thôi à. Năm 1991 Bố đột ngột qua đời vì bệnh sốt rét di chứng lại từ thời chiến. Không thể diễn tả được nỗi đau tột cùng trong cả gia đình, trong bản thân thằng bé mới 10 tuổi như tôi. Nó chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt và tiếng khóc đầm đìa mà thôi. Suốt nhiều năm sau đó, nỗi đau này cứ ập về với tôi vào đúng cái lúc mà cả nước hân hoan chia tay năm cũ chào đón năm mới. Đúng cái thời khắc Giao Thừa ấy là thằng bé lại chạy vào nhà, đắp chăn kín mặt mà nằm khóc nức nở, không hiểu tại sao.
Rồi dòng đời đưa đẩy, nỗi buồn cũng ngơi dần khi thằng bé lớn lên và trưởng thành hơn về thể chất. Nó đã là một chàng trai khỏe mạnh và ưa nhìn, cùng với một trái tim dễ lay động. Nhưng cùng với đó, hắn cũng đã dính vào 3 trong 4 thứ kiêng kỵ của đàn ông mà người đời hay gọi là Tứ đổ tường. Hắn tập tành uống bia rượu, hắn chơi cờ bạc và hắn còn trai gái nữa các bạn ạ. Duy chỉ có hút chích là chưa mà thôi. Cũng có lúc hắn dừng chân lại và có chút thay đổi. Đó là khi hắn đem lòng yêu thật sự một cô gái & rất may cô ấy cũng đồng ý trở thành người bạn đời với hắn. Cuộc sống tốt hơn, hắn bỏ luôn Sở GTVT để ra ngoài làm ăn riêng. Cuộc sống tưởng như êm đềm trôi qua khi hắn có 1 con trai kháu khỉnh, cho đến một ngày vợ hắn phát hiện ra hắn vẫn chưa được cái thói cờ bạc. Một lần, hai lần thì còn khuyên nhủ và tha thứ được, nhưng đến lần thứ 3 bị phát hiện thì không thể chấp nhận được nữa. Vì số tiền phải trả giá quá lớn, mọi thứ bỗng tiêu tan hết chỉ sau một đêm. Tổng số nợ lên đến tiền tỉ, vợ bế theo con trai bỏ nhà ra đi. Hắn trải qua 1 tuần địa ngục trong căn nhà trước đầy ắp nụ cười thì nay chỉ có một mình hắn vật vã trong bóng đêm, lẻ loi, cô độc, ân hận nhưng có vẻ như đã muộn. Sau một tuần nhìn không ra hắn nữa vì thức đêm liên tục trông tiều tụy quá. Tưởng như thế là chấm hết, không còn gì nữa. Nhưng có lẽ phúc đức của dòng họ để lại, cộng với sự bao dung của người vợ nên hắn có cơ hội làm lại một lần nữa. Chỉ một lần nữa thôi, nhưng hắn không được phép phạm bất cứ sai lầm nào nữa, dù là nhỏ nhất, vì niềm tin của mọi người đã mong manh lắm rồi….
Và đã trả lời được câu hỏi lớn của cuộc đời…
Hắn không được phép thất bại nữa, không thể sống như thế nữa. Hắn nghĩ cách và quyết tâm thay đổi. Nhưng không biết hỏi ai, không biết tìm ở đâu để có thể thay đổi con người thật tệ rất đáng quên trước kia. May mắn thay, vì hắn vẫn là con người trách nhiệm, sống vì tập thể và tiềm ẩn một sức mạnh ghê gớm phía bên trong chưa được khai phá. Quan trọng là có người đã nhìn ra được điều đó.
Chính xác là 2015 tôi được gặp chị, chị đã âm thầm hỗ trợ và thử thách năng lực của tôi. Có vẻ như tôi làm được như kỳ vọng của chị. Tháng 9/2016, tôi chính thức được chị kéo về hàng ngũ của mình để cùng chị đi thực hiện một sứ mệnh vô cùng to lớn của ActionCOACH. Cũng chính khi đó, tôi tìm ra được lời đáp cho câu hỏi lớn của cuộc đời “Tôi tồn tại trên cuộc đời này để làm gì?”
Các bạn ạ, có thể cuộc đời của tôi không bi đát như nhiều người khác. Có thể tôi chưa phải chạm đáy xã hội như nhiều trường hợp khác. Có thể tôi không phải là người có nghị lực phi thường hay có một sức mạnh ghê gớm. Nhưng những trải nghiệm đớn đau trong cuộc đời cũng giúp tôi thấu hiểu xã hội hơn, thấu hiểu những thăng trầm trong cuộc sống mà ai cũng phải trải qua. Quan trọng hơn hết là tôi nhận ra một điều Không bao giờ là thất bại, tất cả chỉ là thử thách mà thôi. Bạn của tôi ơi, bạn có đồng ý không nào? Nếu như bạn muốn phát triển vược bậc bản thân mình hoặc chí ít bạn muốn thay đổi tốt hơn một điều gi đó ở bản thân thời điểm hiện tại, đừng ngại ngần liên hệ với tôi nhé. Vì tôi muốn nhìn thấy một cộng đồng các chủ doanh nghiệp thành công, đó là khởi nguồn của một xã hội hạnh phúc.
Hãy cùng tôi đồng hành để không phải lãng phí thời gian, tiền bạc và sức lực nữa nhé!
